Một chuyến đi ngắn, chỉ 3 ngày và 2 đêm. Cũng có những phát hiện thú vị và mới mẻ, cũng có những
Sau 8 tiếng đi tàu Hà Nội – Lào Cai cùng khoảng 2 tiếng để hoàn tất thủ tục nhập cảnh vào đất Trung Quốc, tôi bắt đầu khám phá Vân Nam trên một chiếc xe khách. Khác với những chuyến đi trước, chuyến sang đất Trung Quốc lần này không đơn thuần là du lịch mà còn cả những việc khác nữa. Mặc dù vậy, những gì cảm nhận được bằng thị giác đã mang lại quá nhiều cảm xúc.
Thế nhưng, những xúc cảm đầu tiên lại đến từ cảnh sắc của quê hương. Trong khoảng 30km đầu tiên sau khi rời khỏi Hà Khẩu – thị trấn biên giới của Vân Nam giáp với Lào Cai của ta, xe của tôi được đi trên tuyến đường cao tốc Hà Khẩu – Côn Minh. Đường đẹp, phẳng lì, hiện đại và rất sạch. Cái cảm giác trầm trồ vì những con đường ở nước bạn trong chuyến đi Nam Ninh hơn 2 tháng trước đó lại xuất hiện.
Trong 30km liên tiếp chạy dọc sông Hồng (đoạn bên Trung Quốc có tên là Nguyên Giang), người ta có thể phóng tầm mắt nhìn về đất Việt Nam. Đất trời quê hương đẹp quá. Trên nền trời trong xanh ngăn ngắt, mây trắng cuộn thành những hình thù đủ ấn tượng để bất cứ ai cũng không thể rời mắt. Một rẻo biên cương và đất trời của ta đã vững chãi là thế suốt bao thế kỷ qua bất chấp việc chỉ cách “người hàng xóm tính khí thất thường” bằng những tên núi, tên sông.
Cái cảm giác thú vị khi được ngắm đất trời quê hương từ nước bạn qua thật nhanh khi chiếc xe ngoặt khỏi đường cao tốc để len lỏi vào một con đường đèo nhỏ và quanh co, khúc khuỷu. Người ta nói rằng đường cao tốc Hà Khẩu – Côn Minh vẫn còn 1 số đoạn chưa nghiệm thu được vì những lý do mà ai cũng biết , vì thế chưa thể đi được và giải pháp khắc phục là đi bằng con đường đèo cũ kỹ. Tuy nhiên, theo tìm hiểu của tôi thì hầu hết xe khách đều không đi đường cao tốc do phí đường bộ quá cao cùng với một số giấy phép lằng nhằng gì đó:cool:.
Con đường như muốn chơi khăm những lữ khách phương xa khi liên tục bày ra những khúc ngoặt với độ dốc cứ tăng dần một cách chóng mặt. Hầu hết những người trên xe đều thấm mệt và nhanh chóng rơi vào trạng thái gà gật để rồi chỉ choàng tỉnh khi con đường đèo chấm dứt sau hơn 100 lần chiếc xe vượt qua các cột cây số bên đường. Gần tới trưa thì chiếc xe tội nghiệp đã tiếp cận được với vùng ngoại vi của Mông Tự – thủ phủ của châu tự trị dân tộc Cáp Nê và Di Hồng Hà (thường gọi tắt là châu Hồng Hà). Chúng tôi đã gặp may vì con đường xuyên qua Mông Tự đã hoàn thành khiến hành trình có thể bỏ qua một đoạn đi ngang thị trấn Bình Biên nghe nói là vô cùng hiểm trở. Mông Tự đón chúng tôi bằng những mái ngói màu đen gợi nên hình ảnh của Lệ Giang xa xôi phía Bắc. Thành phố này đang được đầu tư xây dựng trọng điểm trong vài năm qua nên diện mạo có thể được coi là thay đổi từng ngày. Trên tuyến đường xương sống của thành phố, các tòa nhà của chính quyền địa phương, các trung tâm thương mại, siêu thị, các chung cư và một số rất ít biệt thự (ở Trung Quốc không có nhiều nhà tư) được xây nên trong một quy hoạch chỉn chu và ngay ngắn.
Trong ngày đầu tiên khám phá Vân Nam với đích đến cuối cùng là Côn Minh, tôi đã lần lượt đi qua những địa danh thú vị. Đó là Mông Tự – vùng trồng lựu nổi tiếng với những vườn lựu bạt ngàn ven đường đi. Đó là Sa Điện – vùng đất của Hồi giáo với những nhà thờ Islam đặc trưng. Đó là Khai Viễn – trung tâm khai thác kim loại màu của Vân Nam đồng thời là nơi có loại đào mỏ quạ trứ danh. Đó là Di Lặc – nơi có một khu tắm nước khoáng nóng hoành tráng như một resort cỡ bự tại Việt Nam. Và đó là Lô Tây – một phố núi yên bình nơi có A Lư Cổ Động được mệnh danh là Vân Nam đệ nhất động.
A Lư Cổ Động chính là điểm khởi đầu của tôi trong ngày thứ hai tại Vân Nam.
Chú thích:
Châu tự trị (tiếng Trung: 自治州; bính âm: zìzhìzhōu) ở Trung Quốc là các đơn vị hành chính cấp địa khu (thấp hơn tỉnh, lớn hơn huyện) nơi mà các sắc tộc thiểu số ở Trung Quốc được hưởng những quyền tự trị nhất định. Hiện Trung Quốc có 30 châu tự trị như vậy nằm trong 9 tỉnh và khu tự trị. Nguồn: Wikipedia tiếng Việt.
Chùm ảnh ngày đầu tiên trên đất Vân Nam
Phía xa kia là Việt Nam.
Từ Vân Nam, nhìn về Việt Nam. Trời xanh đó là của chúng ta.
Cánh cổng hoành tráng tại Mông Tự – thủ phủ châu Hồng Hà.
Đường phố Mông Tự.
Vẫn là Mông Tự
Một nhà thờ đạo Hồi tại Sa Điện.
Ánh nắng cuối chiều tại Lô Tây – một huyện thuộc châu Hồng Hà.
Phố núi Lô Tây.
Tượng đại bàng tại khách sạn Kinh Huy ở Lô Tây.
Một chuyến đi ngắn, chỉ 3 ngày và 2 đêm. Cũng có những phát hiện thú vị và mới mẻ, cũng có những
Do đã đi cáp treo lên điểm cao nhất có thể tới được của Công viên quốc gia Hoàng Long nên hành
Đăng ký email để nhận bài viết mới nhất.
Cảm ơn bạn đã đăng ký!
Có lỗi rồi, bạn kiểm tra lại nhé